Mấy năm gần đây, hình ảnh những
nhân viên làm dịch vụ bảo vệ mà từ quen dùng là vệ sĩ đã không còn xa lạ
với đời sống dân cư. Họ có mặt ở khắp nơi, từ siêu thị, nhà hàng đến
các lễ hội, thậm chí cả đám cưới. Sự phát triển của nền kinh tế với nhu
cầu ngày càng lớn về một dịch vụ chuyên trách bảo vệ tài sản, bảo vệ con
người đã khiến cho dịch vụ này bung ra với tốc độ chóng mặt.
Một loại dịch vụ ăn khách
Theo tài liệu mà Bảo vệ Bình Dương
tìm hiểu thì được biết vào thời điểm năm 1995, cả nước chỉ có một doanh
nghiệp dịch vụ bảo vệ duy nhất là Công ty Long Hải. Cho đến giữa năm
2001, con số này là 6. Còn đến thời điểm này, theo số liệu thống kê của
Cục Cảnh sát Quản lý hành chính về trật tự xã hội - Bộ Công an, cả nước
hiện có 121 doanh nghiệp làm dịch vụ bảo vệ ở 23 tỉnh, thành với con số
nhân viên lên tới gần 22.000 người. Ấy là còn chưa kể một số doanh
nghiệp tư nhân đội lốt dưới dạng dịch vụ cung cấp thông tin" nhưng thực
chất là làm dịch vụ bảo vệ. Trong đó, nhiều nhất là TPHCM: 60 công ty,
kế đến là Hà Nội: 43 công ty, Đồng Nai: 12 công ty. Điều đó phần nào cho
thấy tốc độ phát triển chóng mặt của loại hình dịch vụ này. Ông Nguyễn
Hữu Vinh, Giám đốc Công ty Điều tra & Bảo vệ V, lý giải: Đó là do
nhu cầu xã hội. Ngày càng nhiều các doanh nghiệp, các cá nhân có nhu cầu
về bảo vệ tài sản, bảo vệ con người trong khi lực lượng bảo vệ chính
quy chỉ có ở cơ quan công quyền. Để đáp ứng nhu cầu đó, dịch vụ bảo vệ
đã ra đời như một xu hướng tất yếu.
Và, thế là vệ sĩ xuất hiện ở khắp nơi,
với đủ các kiểu trang phục tùy theo sở thích cá nhân của người đứng đầu
doanh nghiệp. Có doanh nghiệp cho vệ sĩ mặc tuyền một màu đen. Có doanh
nghiệp lại cho mặc trang phục màu vàng với dây đeo vắt từ vai xuống
bụng. Có doanh nghiệp lại cho vệ sĩ mặc kiểu nhà binh với đầy đủ lon cầu
vai, ve áo trông cứ như sĩ quan quân đội, sĩ quan an ninh. Thôi thì
trang phục đủ loại, đủ kiểu với đủ các loại phong cách, trường phái, dấu
ấn. Chủ một doanh nghiệp khi trả lời câu hỏi của chúng tôi về ý tưởng
thiết kế trang phục cho nhân viên đã không ngần ngại bảo rằng, phương
châm của doanh nghiệp là ấn tượng, vệ sĩ càng ăn vận khác người càng
tốt, càng dễ gây ấn tượng và với họ, làm cho người khác ngứa mắt cũng
là một cách gây ấn tượng.
Và, cứ thế, vệ sĩ có mặt ở bất cứ nơi
nào có nhu cầu. Ngoại trừ một số doanh nghiệp lớn ký được những hợp đồng
bảo vệ cao ốc, bảo vệ siêu thị,... số còn lại kinh doanh theo kiểu mèo
nhỏ bắt chuột nhỏ". Một đám cưới mà chú rể quá khứ mắc nhiều nợ tình,
sợ các cô ùn ùn mang con đến trả hoặc quậy tưng bừng làm hỏng ngày lễ
trọng đại của cuộc đời thì cũng phải tìm đến thuê... vệ sĩ. Các anh
chàng vệ sĩ cao to, võ nghệ đầy mình sẽ trút bỏ bộ đồng phục của công ty
để lẫn vào thực khách, bảo vệ cô dâu, chú rể trong lễ tơ hồng. Một nhà
hàng ở TPHCM đã từng bị đối tác thuê vệ sĩ làm cho khóc dở mếu dở bằng
quái chiêu độc nhất vô nhị. Đó là từ tờ mờ sáng tới đêm khuya, một tốp
vệ sĩ đến vài chục người ăn vận tuyền một màu đen, hai tay khoanh trước
ngực, mặt lạnh còn hơn cả sắt, vai kề vai đứng quây xung quanh nhà hàng
khiến các khách hàng hãi hùng không ai dám bước chân vào. Hay một ông
tổng giám đốc tậu được cô vợ ba là người mẫu nghiệp dư, có ưu điểm là
quá xinh nhưng lại mắc cái tật muôn thuở của rất nhiều người đẹp là đa
tình. Thế là để giữ vợ, ông tổng giám đốc này cũng ký hợp đồng thuê vệ
sĩ... bảo vệ vợ. Ông bảo, nhờ có vệ sĩ mà tên nào dù có gan hùm cũng chả
bao giờ dám mơ tưởng hay tơ hào đến người đẹp. Hay một cậu ấm cô chiêu
nào đó thích chơi hơn thích học, mà cha mẹ lại quá dư tiền thì chỉ cần
ký hợp đồng, ngay lập tức sẽ có một hay nhiều anh chàng vệ sĩ điển trai,
biết võ nghệ sẵn sàng trở thành "bảo mẫu" của các cậu ấm cô chiêu. Họ
đưa các cậu ấm cô chiêu đi học và rước về nhà, họ kè kè bên các cậu ấm
cô chiêu y hệt một cái bóng.

Những cuộc tuyển dụng ồ ạt
Việc tuyển dụng và đào tạo các vệ sĩ là
cả một câu chuyện dài với đủ các tình tiết bi hài. Một cặp vợ chồng
chuyên nghề mổ lợn ở một tỉnh phía Nam sau khi thấy dịch vụ bảo vệ ăn
khách cũng từ bỏ dao thớt chuyển qua nghề cung cấp vệ sĩ. Một chủ hàng
karaoke ở TPHCM cũng đứng ra thành lập doanh nghiệp dịch vụ bảo vệ.
Doanh nghiệp này xuất chiêu tuyển sinh ồ ạt rồi thuê một ông thầy dạy võ
về đào tạo cách đấm đá cho nhân viên. Có doanh nghiệp thì chuyên thu
nạp các vệ sĩ... bị sa thải ở các công ty khác về công ty mình để khỏi
mất phí đào tạo (?!) Nhiều doanh nghiệp thì cứ đăng báo tuyển sinh ồ ạt,
càng tuyển sinh nhiều càng thu được nhiều phí đào tạo và mục tiêu kinh
doanh chính của các doanh nghiệp này là thu lợi nhuận từ phí đào tạo chứ
không phải là từ việc cung cấp dịch vụ bảo vệ cho khách hàng. Theo tìm
hiểu của chúng tôi, hiện chỉ có một số không nhiều các doanh nghiệp có
uy tín, có thương . hiệu mới không thu phí đào tạo, còn hầu hết đều thu
phí với mức giá dao động từ 2 đến 5 triệu mỗi học viên cho một khóa huấn
luyện. Nhưng, không phải tất cả các học viên sau khi huấn luyện đều
được bố trí việc làm mà phần nhiều trong số họ sau khi huấn luyện sẽ về
địa phương chờ.
Cũng giống như trang phục, giáo trình và
thời hạn đào tạo các vệ sĩ hiện cũng chưa có quy chuẩn. Doanh nghiệp tự
đào tạo và tự cấp chứng chỉ, tựa như chuyện vừa đá bóng vừa thổi còi
vậy. Doanh nghiệp thích đề ra chương trình học thế nào cũng được, có thể
vừa học võ vừa học nghiệp vụ xử lý tình huống, văn hóa ứng xử, có thể
chỉ học võ không cũng được. Thế mới có chuyện khôi hài là một doanh
nghiệp nọ khi cho nhân viên đi làm, kỹ năng đầu tiên họ dạy và buộc các
nhân viên phải thuần thục là nói dối. Tuy chỉ được một ông thầy dạy võ
luyện cho mấy bài quyền và vài động tác võ thuật nhưng nếu khách hàng có
lỡ tra hỏi được học ở đâu thì tất thảy các vệ sĩ của doanh nghiệp này
phải nằm lòng câu đáp: "Chúng tôi được gửi đào tạo tại Trường Đại học
Cảnh sát Thủ Đức". Thời hạn học cũng rất vô biên có doanh nghiệp chỉ
đào tạo 2 tháng, có doanh nghiệp thì 3 tháng, thậm chí chỉ 1 tháng. Chỉ
có một vài doanh nghiệp lớn gửi học viên vào một số trường đào tạo chính
quy học những lớp ngắn hạn nhưng thời gian dài nhất cũng chỉ 4-5 tháng.
Ngay như Công ty Yuki Sepre 24, một doanh nghiệp liên doanh uy tín với
hơn 3.000 nhân viên bảo vệ cả Bắc lẫn Nam, thì chương trình đào tạo vệ
sĩ của họ cũng chỉ có 4 tháng.
Ngoài hai đối tượng là bộ đội xuất ngũ
và công an phục viên, các công ty tuyển dụng còn đặc biệt ưu tiên các cụ
võ sĩ hoặc các học viên trường thể thao. Tuyển dụng các đối tượng này
có ưu điểm là họ có sức khoẻ, có võ nghệ và bản lĩnh đã được rèn luyện
khá tốt trên đấu trường, doanh nghiệp sẽ không phải mất công đào tạo võ
thuật nhưng cóá một điều nguy hiểm là nếu không giáo dục họ một cách cẩn
thận về đạo đức nghề nghiệp cũng như kiến thức pháp luật thì từ vệ sĩ
đến côn đồ chỉ trong gang tấc.

Pháp luật cần phải nghiêm ngặt hơn
Những cuộc tuyển dụng ồ ạt và sự xem nhẹ
chất lượng đào tạo đã cho ra đời hàng loạt những kẻ côn đồ khoác áo vệ
sĩ. Trong vụ trọng án tại Khách sạn Camelia Hải Phòng, giữa ban ngày một
tốp côn đồ đã vào đây, hành hung dã man một người là đội trưởng đội thợ
điện khiến người này bị trọng thương. Đáng tiếc là 2 trong số côn đồ
này là vệ sĩ của Công ty Bảo vệ Toàn Cầu. Vụ 2 nhân viên của Công ty
Dịch vụ bảo vệ Long Hải làm hợp đồng bảo vệ cho Công ty Posters nhưng
lại là thủ phạm lấy trộm 72 kg cáp điện của chính công ty mà họ làm
nhiệm vụ bảo vệ. Mới đây nhất là vụ vệ sĩ của Công ty Dịch vụ bảo vệ
Trường Sơn hành hung và phá hủy máy ảnh của PV Trang Dũng của Chuyên đề
ANTG tại Lễ hội 995 năm Thăng Long.
Đây là một bằng chứng đau lòng về hành vi côn đồ, coi thường pháp luật của nhóm vệ sĩ này.(theo An ninh thế giới)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét